Chương 24: Sự cân bằng mỏng manh

Tiết Thanh Minh vừa qua là thời tiết nóng lên từng ngày.

Cỏ mọc én bay, cây cối nảy mầm, mảnh đất ngoài cổng thành được xới hết lớp này đến lớp khác, coi như xóa bỏ sạch sẽ vết máu của đám nghịch tặc. Còn Thanh Bình Hầu thì quyết định khởi hành về kinh sau khi trú tạm ở phủ Thái Nguyên gần một tháng.

Diệp Cẩn đội mũ có rèm, nàng để nha hoàn dìu lên xe ngựa và ngó lơ lời chào hỏi ân cần từ Lý thị.

Bên trong xe, Cố Quân ngồi tựa vô đệm mềm, y thấy nàng tiến vào liền gõ nhẹ lên vách.

Tiếng roi vang lên, xe ngựa chậm rãi lăn bánh rồi dần bỏ xa tiếng chào nhiệt liệt ở phía sau.

Đường phố bên ngoài đã được dọn sạch, chỉ nghe thấy bánh xe ngựa lướt trên mặt đá cùng vó ngựa giậm trên mặt đất. Diệp Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột ngột chủ động nói, “Tởm lợm.”

“Cô nói vợ chồng Đoạn thị à?” Cố Quân đưa mắt nhìn, chẳng đồng ý hay phản đối, “Chỉ là đám tiểu nhân thôi.”

Diệp Cẩn gật gù, giọng nhẹ tâng, “Ông ta có phải sắp được thăng quan không?” Thăng quan phát tài nhờ vào việc tiếp tay tra tấn nàng.

Nàng ghi hận và muốn mượn tay y trả thù?

Ánh mắt Cố Quân thoáng lập lòe, gương mặt y không biểu lộ gì khi đáp, “Nếu cô không muốn thì ông ta sẽ không được thăng quan.”

“Tốt,” Diệp Cẩn quay lại nhìn y, hơi nhướn mày, “hầu gia nói vậy là tôi yên tâm rồi.”

Nàng nói năng láo xược và táo bạo đến thế mà đáng ngạc nhiên là y chẳng thấy phản cảm.

Cố Quân chớp nhẹ hàng mi dài, nói ra những lời dung túng tới mức chính y còn kinh ngạc, “Còn muốn làm gì nữa không? Cách chức, giáng chức, đầu rơi xuống đất hay xét nhà diệt tộc?”

Y nói nhẹ như không nhưng làm nha hoàn ở cạnh đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Diệp Cẩn không dao động, chỉ hỏi đơn giản, “Tôi nghe bảo ông ta thất trách.”

“Ông ta thu nhầm tín vật khởi sự của Bạch Liên Giáo,” Cố Quân gật đầu.

“Vậy cứ xử phạt theo lỗi sai của ông ta.” Diệp Cẩn trả lời.

Ánh nắng xuyên qua lớp rèm và chiếu vào đôi mắt người con gái, làn da trắng sứ ánh lên vẻ mong manh trong suốt, tạo nên nét đẹp trong trẻo. Giọng nàng rất nhẹ như chả hận thù gì, có điều thái độ nghiêm nghị việc nào ra việc đấy mang lại cảm giác bất khả xâm phạm.

Cố Quân chăm chú ngắm nàng đến ngây người.

Y mở miệng, “Cô khoan dung thế mà sao lại quá khắc nghiệt với ta.”

Ai không biết quan hệ hai người mà chỉ nghe hàm ý trong mấy lời trên thì chắc sẽ tưởng người chồng đang oán trách người vợ.

Diệp Cẩn miệng cười nhưng mắt không cười, “Có những chuyện khiến tôi thật lòng chẳng khoan dung nổi, mong hầu gia chớ trách.”

Hai người mặt đối mặt trong phút chốc, Cố Quân cúi đầu che giấu cảm xúc nơi đáy mắt. Y nằm xuống rồi tiện tay vỗ vỗ vị trí cạnh mình, “Còn sớm, nằm với ta một lát đi.”

Do mới đạt được mục đích nên dĩ nhiên nàng không thể cự tuyệt.

Diệp Cẩn gối lên gối mềm và nằm đưa lưng về phía đối phương, để mặc cho y ôm eo nàng từ đằng sau cho tới khi giữa hai người không còn kẽ hở.

Bên trong xe bỗng chốc yên tĩnh lại, hơi thở mát lạnh đặc trưng của nam tử giam cầm nàng y hệt cánh tay trên eo.

Khó chịu, nhưng may nàng đã quen.

Trời mới tờ mờ sáng làm trong xe hơi tối, cơn buồn ngủ trỗi dậy theo nhịp bánh xe. Diệp Cẩn mặc kệ người nằm đằng sau, nàng dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi rồi nhanh chóng ngủ thật luôn.

Lúc nàng mở mắt ra thì bên ngoài đã sáng trưng.

Người phía sau dùng một tay ôm nàng, tay còn lại lật sách.

“Tỉnh rồi à.” Cố Quân nghe hơi thở nàng thay đổi bèn bảo nha hoàn ở góc xe bưng chén trà nhỏ tới.

Diệp Cẩn kéo cánh tay đè lên hông mình rồi đứng dậy nhận chén trà. Cô gái uống một hơi cạn sạch, cổ họng khát khô đỡ hơn phần nào.

“Mấy giờ rồi,” nàng hỏi.

“Bẩm phu nhân, giữa giờ Tỵ[1] ạ,” nha hoàn đáp.

Khoảng mười giờ sáng, Diệp Cẩn tự quy đổi, nàng phát hiện từ giờ đến lúc đoàn xe dừng chân nghỉ còn gần hai tiếng đồng hồ nên muốn nằm xuống ngủ tiếp.

Trong chuyến đi này, Cố Quân chả hề chuẩn bị xe ngựa cho riêng nàng. Suốt lúc đi nàng phải ngồi cùng xe với Cố Quân, chẳng lẽ giờ không ngủ thì lại hầu hạ y?

Từ đêm thứ bảy mà nàng chủ động chịu thua đó, hai người luôn duy trì một sự cân bằng mỏng manh. Nàng không phản kháng hay đấu tranh, y cũng chẳng hung hăng áp bức, hai người ăn ý tìm kiếm điểm cân bằng giữa họ.

Tuy nhiên, không phản kháng chẳng đồng nghĩa với việc nàng tình nguyện ở bên y mọi lúc mọi nơi!

Nàng đã hạ quyết tâm sẽ ngủ suốt chuyến đi này!

Nhưng lý tưởng với hiện thực chênh lệch ở chỗ Diệp Cẩn chưa kịp thực hiện ý đồ thì đã bị phát giác.

“Ngủ nữa sẽ đau đầu đấy,” kẻ ngăn cản Diệp Cẩn không bắt nàng hầu hạ, chỉ đưa nàng quyển sách trên tay y, “còn phải đi thêm một lúc nữa, ánh sáng có đủ nên đọc sách đi.”

Đọc sách? Tốt thôi, tốt hơn hẳn dính lấy nhau.

Diệp Cẩn cúi đầu nhận sách, mở ra, sau đó nhìn mép phải ngoài cùng và khẽ cất tiếng đọc.

Giọng nói trong trẻo tựa nước suối nhỏ giọt vào tai Cố Quân, y nghiêng người tựa vô thùng xe trong lúc nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi Diệp Cẩn gặp phải từ lạ, y sẽ cầm sách liếc sơ qua rồi đọc, “Yểm Xuyết viết: Không phải, với con mương thông thường thì cá to chẳng có nơi để trốn, còn kỳ giông lại có thể ẩn mình trong đó.”

Đọc xong, y trả sách cho Diệp Cẩn, hành động này mang hàm ý là nàng hãy đọc tiếp.

Diệp Cẩn đọc tiếp cho đến khi gặp từ lạ lần nữa, Cố Quân sẽ lấy sách rồi lặp lại những bước trên.

Bộ đọc sách kiểu cồng kềnh này vui lắm à? Đọc thế này mấy ngày liền thì nàng sợ mình cận thị mất.

Hai người cứ thế lặp đi lặp lại vô số lần, mắt cô gái bắt đầu nhức mỏi. Vì vậy, ở lần gặp từ lạ tiếp theo, Diệp Cẩn đặt sách xuống và bình thản nói, “Mắt tôi đau.”

Cố Quân mở mắt, y nhìn lướt qua gương mặt trong sáng của nữ tử trước lúc ra lệnh với nha hoàn, “Mang khăn nóng tới đắp cho nàng.”

Khăn nóng nhanh chóng được đưa tới, đắp lên mắt một cái là thoải mái hẳn. Diệp Cẩn vừa ngửa đầu vừa dùng ngón tay ấn khăn, nàng vô tư không biết rằng mình đang để lộ chiếc cổ gầy yếu trước mắt đối phương.

Ánh mắt Cố Quân đi xuống theo đường nối giữa cổ và vai, một đường cong đẹp mà cứng cỏi. Y ngắm làn da trắng sứ ẩn mình dưới cổ áo kín mít, có vệt đỏ chưa được giấu kín ló đầu ra, thật giống vết bẩn cấm kỵ trên tảng băng tinh khiết.

Đây là dấu vết y để lại vào đêm qua.

Ánh mắt Cố Quân dần trở nên đen tối.

Thành thử lúc Diệp Cẩn thở hắt ra và đặt xuống cái khăn đã lạnh ngắt, đập vào mắt nàng là đôi mắt sâu thẳm của nam tử.

Nàng sững sờ trong phút chốc, song mặt nàng lạnh tanh ngay lập tức.

“Sắp đến giờ dùng cơm trưa rồi.”

Nàng cảnh giác nhìn Cố Quân, thấy y bất động mới yên tâm.

Nha hoàn mang cái khăn nóng khác đến, Diệp Cẩn chả có tâm trạng đắp mắt nên quyết đoán vén mành lên rồi giả bộ ngắm cảnh bên ngoài, đồng thời bảo, “Ta hơi đói, mang chút bánh ngọt lại giùm ta.”

Kinh thành còn cách bao lâu nữa đây, mới ngày đầu tiên thôi mà nàng đã sắp chịu không nổi việc phải ở cùng y cả ngày lẫn đêm.


Chú thích

[1] 9 giờ đến 11 giờ sáng.

← Chương 23 —-oOo—- Chương 25 →

2 thoughts on “Chương 24: Sự cân bằng mỏng manh

  1. ôi, đang hay quá mà hết chương rồi. Editor ơi, bao giờ nàng ra chương mới vậy, mong quá đi thôi

    Like

Leave a comment