Chương 27: Ma cũ ghé thăm

Diệp Cẩn đạp thật chứ không đùa. Nàng đá trúng bụng dưới, Cố Quân né hụt nên cơn đau nhanh chóng ập đến.

Ngày càng vô phép tắc.

Y đanh mặt lại, đang tính khiển trách nhưng lại ngẩn ngơ khi đối diện với gương mặt khả ái lạnh như băng như sương kia.

Trong đôi mắt hạnh của người con gái dưới thân y chất chứa lửa giận bị kìm nén, bởi vì phẫn nộ mà mắt nàng ngân ngấn nước. Nếu chỉ nhìn dáng vẻ này thì chắc ai cũng tưởng y ức hiếp nàng quá mức, còn nàng giống hệt con mèo con đáng thương nhưng vẫn cố nhe nanh múa vuốt.

Cố Quân đưa tay áo lên mũi ngửi, quả nhiên có một hương thơm đặc biệt. Hình ảnh Linh Lan giúp y sửa sang tay áo xẹt qua trong đầu, thế rồi y bỗng phát hiện mình không hề tức giận.

“Ta không chạm vào cô ta.” Y cất tiếng, thậm chí không nhận ra bản thân đang dỗ dàng người con gái bằng giọng điệu “ta chịu thua nàng rồi”. “Chỉ là một con nô tỳ thôi, đâu đáng để cô tức tối vậy.”

À, coi bộ ban nãy cô thông phòng tên Linh Lan đã ở bên y.

Một con nô tỳ, y nói về người từng thân mật chung chăn gối như thế đó.

Diệp Cẩn nhíu mày, chẳng thở phào vì nam tử không chạm vô người nọ, nàng còn thấy hụt hẫng là đằng khác.

Thôi, y vốn là người vậy mà, nàng có phải mới biết ngày một, ngày hai đâu.

“Đi tắm sạch sẽ ngay, không thì đừng mơ lên giường của tôi.” Diệp Cẩn xoay người, để cho thanh niên đối mặt với cái lưng mang đầy hàm ý hết muốn nói chuyện.

Người đàn ông phía sau nàng thoáng trầm mặc trước lúc kêu người hầu bưng nước vào.

Y vén màn rồi xuống giường mang giày. Diệp Cẩn lẳng lặng chờ y rời đi, ai dè hai cánh tay đột ngột duỗi tới và bế ngang nàng lên.

“Anh…” Diệp Cẩn hoảng hốt, ôm lấy cổ y theo phản xạ. “Anh làm gì đó, thả tôi xuống.”

“Làm gì có đạo lý chỉ mình ta tắm chứ,” người trong lòng Cố Quân vừa nhẹ vừa mềm, hương thơm thoang thoảng len lỏi vào hơi thở, ánh mắt y sâu thẳm lúc thì thầm, “cùng nhau tắm nào.”

Bọt nước bắn tung tóe lên mặt đất, tạo ra tiếng động ồn ào. Xen lẫn giữa âm thanh ấy là giọng nữ nũng nịu mà cũng ngang ngược nói “anh có biết xấu hổ không đấy”, đám nha hoàn ngoài phòng đồng loạt cúi gằm đầu.

“Ma ma, hầu gia thật sủng ái phu nhân.” Thải Vân đỏ mặt, lí nhí cảm khái với Mã ma ma đang đứng cạnh mình.

“Quên quy tắc cấm bàn luận về chủ nhân rồi à?” Giọng Mã ma ma ôn hòa song lại khiến mặt mũi Thải Vân trắng bệch, nàng ấy chả dám hé răng nữa.

Trong sân khôi phục sự yên tĩnh tuyệt đối, chỉ có tiếng động thỉnh thoảng truyền từ trong phòng ra – là thứ tiếng khiến mặt người ta đỏ lựng mỗi lần nghe. Mã ma ma nhìn về phía cửa viện tử thì thấy góc áo màu lam nhạt thấp thoáng sau khe cửa. Bà ta hơi chau mày, định đuổi đối phương nhưng nghĩ một hồi lại giả vờ chẳng thấy gì.

Dù sao cũng là đứa con gái đã bầu bạn bên hầu gia từ ngày bắt đầu trải sự đời. Xưa nay hầu gia luôn khoan dung với Linh Lan, mấy năm qua còn mắt nhắm mắt mở trước việc Linh Lan lén lút giày vò những cô gái bị ghẻ lạnh tại hậu viện.

Phụ nữ ấy à, nuông chiều một chút là tự phụ liền. Bây giờ tận mắt chứng kiến hầu gia đối đãi khác thường với nữ tử trong phòng là lập tức đứng ngồi chẳng yên.

Nếu hỏi thì bà ta sẽ đáp việc gì phải lo. Được sủng ái thì sao chứ, bao năm qua, người mới ra ra vào vào hầu phủ nhưng có ai được giữ lại?

Nói đâu xa, nhìn Sở phu nhân trong phủ, người có xuất thân ngựa gầy kia kìa. Dung nhan hơn người, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, còn rành rẽ vô vàn trò chơi trên giường; khác gì con yêu tinh hút sức sống của đàn ông đâu. Hồi đó hầu gia chơi vui khoảng hơn ba tháng, kết quả thì nói chán là chán ngay, vứt bỏ người ta cũng nửa năm rồi.

Mã ma ma nhìn xung quanh bằng nửa con mắt, bà ta có cảm giác mọi người đều say chỉ mình bà ta tỉnh táo. Lo nghĩ mấy chuyện này làm chi, dù sao với thân phận nhũ mẫu này thì chả ai vượt mặt bà ta được.

Trăng lên giữa trời, bóng đêm bao trùm. Âm thanh trong phòng thay đổi, hiển nhiên hai người đã rời thùng tắm và chuyển tới trên giường; giọng nữ tử nghe mệt mỏi, tiếng có tiếng không. Mã ma ma nhẩm tính thời gian với gương mặt vô cảm.

Yếu xìu, mới vậy đã chịu không nổi.

Đêm còn dài, ráng chịu đi.

Oo———oOo———oΟ

Diệp Cẩn ngủ dậy thì ngoài trời đã sáng trưng.

Nàng trở mình, tính ngồi dậy nhưng lại ôm eo hít hà vì cơn đau bất chợt.

Cơ thể nàng cứ như bị xe ngựa nghiền vô số lần, các khớp xương phát ra âm thanh y hệt đống phụ tùng cũ kỹ vô dụng. Những hình ảnh mây mưa lẻ tẻ hiện lên chớp nhoáng trong đầu, Diệp Cẩn dần nhớ ra hình như đến cuối thì nàng ngất xỉu.

Bộ tay Cố Quân kia ăn chay suốt một năm à?!

Diệp Cẩn cắn răng nhìn lướt xung quanh, quả nhiên tên thủ phạm đầu sỏ đã mất tăm mất tích, chỉ có tiếng Thải Vân bước vào rót chén trà cho nàng.

Diệp Cẩn được đỡ ngồi dậy, nàng không uống trà cho thông họng ngay mà khàn khàn bảo, “Đưa thuốc cho ta uống đã.”

Uống thuốc rồi miễn cưỡng uống tiếp nửa chén trà nhỏ, cô gái chịu hết nổi nên lại được đỡ nằm xuống.

“Gọi Xuân Lan vào đây,” nàng nói.

Nha hoàn cao gầy bước vô, thấy tình trạng Diệp Cẩn bèn tiến lại gần, quen cửa quen nẻo mà xắn tay áo xoa bóp cho chủ nhân.

Cơ bắp đau nhức cứng đờ được đấm bóp từng chút một. Quá trình này chẳng dễ chịu, Diệp Cẩn cắn chặt môi dưới, yên lặng chờ những cơn đau ban đầu – cũng là những cơn đau khủng khiếp nhất – qua đi.

Lúc cảm giác nặng nề rời bỏ và cơ thể trở nên khoan khoái hơn, Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm. Thải Vân đứng cạnh chờ nãy giờ cũng có thể bẩm báo, “Phu nhân, sáng nay Sở phu nhân phái người tới báo rằng muốn ghé thăm vào buổi chiều, không biết phu nhân có thời gian rảnh không.”

Sở phu nhân? Thiếp thất duy nhất trong hậu viện của Cố Quân?

Nói thật thì nàng không muốn gặp.

Diệp Cẩn chả ham hố cầm kịch bản trạch đấu, nàng chỉ mong người khác đừng chủ động gây sự với mình. Mọi người đều bình an, giả bộ đối phương không tồn tại là tốt rồi.

Nàng đang định mở mồm từ chối thì chợt nhớ đến cô gái váy xanh mình gặp hôm qua khi vào phủ, cả đôi mắt giấu giếm sự sắc bén của nàng ta nữa. Diệp Cẩn thoáng trầm tư, sau đó sửa lời, “Bảo cô ấy đến vào buổi chiều đi.”

Một người đã muốn gặp một người thì luôn có biện pháp thành công. Nàng sẽ không đợi mãi tại viện tử nhỏ bé này, thay vì ở thế bị động lúc đối mặt thì tốt hơn hết là giờ gặp trước để thăm dò thử xem.

Hiện tại Diệp Cẩn không biết rằng nữ tử sắp lên sân khấu kia khác xa tưởng tượng của nàng.

Sở phu nhân ghé qua lúc xế chiều. Nàng ấy mặc bộ váy hồng phấn dễ thương với tầng tầng lớp lớp cổ tay áo cùng làn váy, tóc cài trâm bướm vàng có hạt mã não lủng liểng. Trang phục kết hợp với đôi mắt cong cong và bờ môi đỏ chưa nói đã cười tạo nên một giai nhân yêu kiều như bước ra từ tiểu thuyết.

Chỉ cần nhìn trực diện một lần là Diệp Cẩn lập tức khẳng định người này ghê gớm hơn hẳn người hôm qua.

Bộ hậu viện của Cố Quân nuôi cổ à?

Hai người chào theo đúng lễ nghi, ngồi xuống, rót trà.

“Lần đầu gặp mặt nên không biết muội muội thích gì, vì vậy tỷ mới tự tay làm chút bánh ngọt.” Sở phu nhân ra hiệu cho nha hoàn bưng cái làn đựng bánh đến, cười nói, “Tay nghề vụng về, mong muội muội đừng chê.”

Tặng thức ăn? Đây không phải điều cấm kỵ trong trạch đấu sao? Phát sinh sự cố thì khó giải thích lắm.

Diệp Cẩn vừa lịch sự đáp lời, vừa nhìn Thải Vân. Cô nha hoàn thuần thục mở chiếc làn, chia bánh thành hai phần, một phần đặt trước mặt nàng còn phần kia trước mặt Sở phu nhân. Nàng hiểu ngay tức khắc, này đúng là biện pháp thử độc xuất sắc lẫn quang minh chính đại.

“Muội muội nếm thử xem, bánh được làm từ công thức ta học ở Dương Châu, kinh thành không có đâu.” Sở phu nhân chưa nói xong đã cầm một miếng đưa vào miệng.

Diệp Cẩn cũng lấy bánh và thử cắn một miếng nhỏ.

Chất bánh xốp cùng vị sữa nhạt không ngọt ngấy xâm chiếm vị giác, nếu nếm kỹ thì dường như có cả hương hoa.

“Bánh có cho mật hoa à?” Ở kiếp trước, Diệp Cẩn cũng rất yêu thích nghiên cứu nấu nướng, nàng nhịn không nổi mới hỏi thành tiếng.

“Ừm, có bỏ chút mật hoa quế.” Đối phương gật gù, hào phóng giảng giải chứ không giấu nghề, “Có mấy món như sữa dê, trứng gà nữa. Muội muội thích thì lát nữa tỷ sẽ cho người đưa công thức tới.”

“Không cần đâu.” Đây đảm bảo là công thức bí truyền mà người ta học được, Diệp Cẩn đương nhiên sẽ không tham.

“Chỉ là một cái công thức nấu ăn thôi, muội muội đừng khách khí.” Sở phu nhân xua tay. Có vẻ nàng ấy nhận ra sở thích của Diệp Cẩn nên thay vì bàn chuyện xiêm y trang sức thì lại bàn về cách làm các loại bánh cùng món ăn.

EQ người này cao thật, toàn nói đề tài an toàn. Ban ngày Diệp Cẩn chẳng có việc để làm, nàng vô thức nói nhiều hơn, thế là bầu không khí trong phòng hết sức dễ chịu.

Khi thấy trời tối, Sở phu nhân dừng tán gẫu rồi đứng dậy chào.

“Muội muội tốt tính thật, tỷ quý lắm.” Nàng ấy vô tư nắm tay Diệp Cẩn, giọng nhu mì, “Coi tỷ đãng trí chưa, hôm nay vẫn chưa hỏi tên muội muội.”

“Ta họ Diệp, tên chỉ có một chữ Cẩn, cẩn trong viên ngọc đẹp.” Diệp Cẩn đáp.

“Tên hay,” Sở phu nhân cười khen. “ Tỷ tên Sở Sở, là sở sở trong điềm đạm đáng yêu, không có họ. Cẩn nương cứ xem như tỷ họ Sở tên Sở đi.”

Nữ tử váy hồng chào tạm biệt rồi được nha hoàn dìu đi, bóng lưng nàng ấy yểu điệu, dịu dàng mà quyến rũ.

Diệp Cẩn híp mắt, cứ thấy Sở phu nhân tuy đẹp nhưng có gì đấy kỳ kỳ.

Nàng suy nghĩ hồi lâu mới quay sang Thải Vân, nhẹ nhàng hỏi, “Chân nàng ấy từng bị thương hả?”

“Sở phu nhân xuất thân từ một viện tử ở Dương Châu,” Thải Vân thận trọng nhìn bốn phía, hạ thấp giọng như đang tiết lộ bí mật, “nghe đồn con gái nơi đó đều bị bó chân.”

Bó chân ra đời ở tiền triều, hoàng đế khai quốc triều Đại Ngu tự xưng là hậu duệ của Thuấn Đế, từng nghiêm cấm phong tục xấu của tiền triều bao gồm cả tục bó chân. Tuy nhiên, ngôi vị hoàng đế đã lưu truyền qua mấy thế hệ, luật lệ dần được nới lỏng trong dân gian, có vài gia đình bắt đầu lén lút làm. Trong ký ức đứt đoạn của Diệp Cẩn, cha mẹ Diệp Cẩn nguyên gốc từng thảo luận xem có nên bó chân cho con gái, về sau xót con quá nên từ bỏ ý định.

Dương Châu, viện tử, bó chân.

Toàn bộ tin tức hợp thành một cái từ Diệp Cẩn chỉ mới nghe qua, “Ngựa gầy?”

Thải Vân gật đầu, Diệp Cẩn lại chìm vào suy tư.

Nàng nhớ đến em gái Bích Uyên, nghe nói cô bé cũng bị bán đi làm ngựa gầy. Có điều không biết rốt cuộc tình hình Dương Châu thế nào, đây là cơ hội hiếm có, nàng muốn tìm hiểu thêm từ Sở phu nhân.

Phía bên kia, Sở Sở cũng đang bàn về cô gái mình gặp hôm nay với nha hoàn.

“Là người cá tính, cũng tốt tính nữa.” Nàng ấy ngồi trước bàn trang điểm, tay tháo xuống trâm vàng trên tóc, nội tâm khẽ thở dài: Một đóa hoa tươi đẹp thế mà sao lại rơi vô tay Cố Quân.

“Mang hộp trang điểm của ta tới đây,” nàng ấy sai.

Nha hoàn lấy mấy hộp trang điểm từ trong ngăn tủ rồi đặt lên bàn. Sở Sở mở ra, cẩn thận kiểm kê trang sức ngọc ngà ở bên trong, sau đấy thỏa mãn bảo nha hoàn cất lại vào tủ.

Nàng ấy sắp ở chỗ này được một năm, mà hầu phủ đó giờ không giữ người nào mãi. Sở Sở nhớ rõ hồi mới tới, hậu viện có khoảng ba người nhưng giờ chỉ còn mình nàng ấy.

Hầu phủ hoa lệ song không phải nơi ở lâu dài, nàng ấy hiểu rõ sự thật này từ lâu và đã chuẩn bị chạy lấy người bất cứ lúc nào.

Chỉ tò mò là người con gái mới tới kia có thể trụ vững được bao lâu đây.

← Chương 26 —-oOo—- Chương 28 →

Leave a comment